Thứ Năm, 22 tháng 4, 2010

trích lược "tự luyện Bát đoạn cẩm" của GS Hàng Thanh

I. BÁT ĐOẠN CẨM LÀ GÌ ?
Có lẽ quá xa xưa theo truyền thuyết, thuở các vị vua hiền đức và tài năng như Thần Nông, Phục Hi, Hoàng Đế đã có người am hiểu tận tường về môn học nầy, có nhiều người luyện tập và coi như một phép dưỡng sinh cần thiết tối yếu. Chính nó bắt nguồn và song hành phát triển cùng môn học Châm Cứu, một môn Y Học giá trị ngày nay đang được các Bác Sĩ trên Thế giới gia tâm nghiên cứu thực hành v…v…




Qua những suy luận và đoán quyết môn Bát Đoạn Cẩm, môn học Khai Thông Khí Lực Kỳ Kinh Bát Mạch đã có từ Cổ thời Trung Quốc, nhưng vẫn còn nằm trong dự thuyết vì chưa có bằng chứng xác thực. Và phải đợi đến thời Chùa Thiếu Lâm phát triển nghệ thuật chiến đấu Kỹ Kích (Võ thuật) thì môn Bát Đoạn Cẩm mới chính thống được lưu truyền có phép tắc kỷ cương. Kể từ đó, môn Bát Đoạn Cẩm lan truyền mau, rộng và được người đời ngưỡng mộ tập luyện như môn phép tắc bí truyền . Như vậy thời môn Bát Đoạn Cẩm do ngài Thiền Sư Tổ Đạt Ma dạy, là học thuật mang từ Thiên Trúc (Ấn Độ) qua? Nhưng xét theo dữ kiện lịch sử thì bên Ấn Độ không có môn học nầy. Người ta quả quyết rằng ngài Tổ Sư sáng chế môn Bát Đoạn Cẩm để dạy môn đồ cho cường kiện thân tâm hầu mau đạt hạnh tu Chánh Kiến, Chánh Giác, là một hình thức tiên khởi cho môn học tối thượng Dịch Cân Pháp mà ngài sáng tác sau này.
Người Trung Hoa vốn là dân tộc hay sáng kiến, nên môn đồ của ngài Đạt Ma Tổ Sư ở hậu lai có nhiều vị biến chế những học thuật học được ở Ngài thành nhiều môn học chuyên biệt khác, lập thành môn phái truyền bá sâu rộng trong phàm dân Trung Quốc cho đến ngày nay. Đó là gốc của Bát Đoạn Cẩm Thiếu Lâm….
Còn như có nhiều thuyết cho Bát Đoạn Cẩm do Nhạc Phi chế ra chắc là không đúng vì một Đại tướng chuyên đánh trận không có thì giờ và tâm hồn không đặng thanh nhàn để nghĩ ra những điều ký bí ít ra cũng phải cần phải đến một Đạo gia mới có thể nghĩ tới.
Và Đạo gia cũng có môn Bát Đoạn Cẩm, song hành và phát triển cùng thuật Vận Khí là phép luyện Nội Công chân truyền, được nhiều sách của các Đạo Sĩ nhắc đến, cùng được các quyền gia chuyên luyện Võ Công Đạo Gia: (Bát Quái Chưởng, Thái Cực Quyền) học tập.
Trên đây là sự hiểu biết cần thiết về môn học cẩn yếu Bát Đoạn Cẩm cho một võ gia, nhưng điểm cần yếu hơn tưởng không thể quên đề cập trước khi bắt đầu tập luyện là: Bát Đoạn Cẩm là gì?
- Soạn giả xin trả lời gọn, Bát Đoạn Cẩm là Tâm Phép tập cho đả thông Kinh Mạch, khí lực thuần nhuận lưu thông đến mọi phần trong cơ thể giúp hành giả (người học) thân thể thường được cường kiện khinh linh vô bệnh, trường thọ đúng đạo dưỡng sinh. Ngoài ra còn có công năng tạo dựng sức mạnh gân thịt cho Võ gia tạo điều kiện tham học tới chỗ đại thành, trị lành mọi bệnh Nội thương do tập luyện quyền thuật gây ra.
Bát Đoạn Cẩm quả thật có công năng thần diệu vô song cải tạo sức khỏe, tăng tiến thể lực và rèn luyện thân tâm hợp nhất, là môn học thuật thể thao xây dựng đáng được đề xướng, tôn vinh…


II.SỰ KHÁC BIỆT GIỮA BÁT ĐOẠN CẨM VÀ NỘI CÔNG
Võ Học và nhiều ngành Văn Hóa khác rất vĩ đại, cổ thời đã phát xuất từ Trung Quốc, điều nầy cho đến nay không còn ai phủ nhận. Theo vết dầu loang, gần hấp thụ trước, xa lãnh hội sau… Việt Tộc là một Tiên quốc văn minh truyền thống gốc ở Ba Thục bên Tàu là một đàn anh trong Bách Việt nên trước hơn ai hết lãnh hội, tiêu hóa, và phổ biến nền học thuật trung quốc nói chung và Việt nói riêng.
Khi Việt Tộc ta di dân xuống cõi Nam đã mang theo nhiều ngành học thuật cao quý vĩ đại của Tổ tiên, dĩ nhiên một phần còn lại, và để lại cho Bắc quân từ phương Bắc tràn xuống…trong đó ngành Võ học được chúng ta soi sáng trong tiêu mục nầy.
Việt Tộc vốn là dân Quân Tử và thông minh (Khổng Tử thường xướng thuyết Quân Tử để người Bách Việt bên Tàu học: dĩ nhiên có thiểu số người Việt không nối nghiệp nổi Tổ Tiên nên lạc nẻo tiểu nhân.) Với huyết thống tri hóa xuất chúng, người Việt Nam đương nhiên thu nhận được ngay những kỹ thuật võ công từ Chùa Thiếu Lâm truyền ra trải qua các triều đại sau đời ngài Tổ Sư Đạt Ma. Cũng nhờ vào tài ba võ dũng và trí hóa ưu hạng mà Lịch sử Việt ghi được những điểm son đáng làm ngạc nhiên thế giới ngày nay. Sự bành trướng biên thổ Việt là lẽ dĩ nhiên ở cổ thời, cận đại và tương lai…sự lớn mạnh của Việt Nam là lẽ tất nhiên và trên đà hiển hiện. Sự huy hoàng của dân Việt phải được phục hồi như ngày mà tổ tiên còn ở Ba Thục…
Trong cổ thời, đồng phát triển Võ Nghệ Thiếu Lâm Tự trên lãnh thổ Việt, nhiều nhân tài tướng quân xuất hiện trong quân ngũ, trong các kỳ thi của Triều đình. Võ được phát hiện chung thời với các Thiền Lý được truyền bá từ các Thiền Sư. Các Thiền Sư giỏi đều là những bậc có thành quả về Thiền Định, mà chánh quả của Thiền Định là Tĩnh luyện Nội Công, môn võ học thượng thừa (ngày nay ít người biết lý nầy.)
Do đó kể từ đời Thiền Sư Tỳ Ni Đa Lưu Chí (Vinitaruci) năm 602…trở về sau Thiền Sư Pháp Hiền, 626, Thanh Biện…636…thì môn Thiền học cùng Nội Công Tĩnh Tọa Thiền Định đã được truyền bá có hệ thống tại Việt Nam rồi.
Như chư học giả đã hiểu, trong sách Tự Luyện Nội Công Thiếu Lâm Tự của soạn giả, thì khác biệt giữa Thiền Định và Nội Công Tĩnh luyện chỉ cách nhau tờ giấy mỏng, chỉ một lời nói của bậc Thầy là người có công phu Thiền Định tức khắc trở thành Nội Công cao thủ: “Tâm ấn chỉ có một lời.”
Nội công và Thiền Định đều nhằm luyện khí lực, tập trung và luân chuyển theo như ý. Võ gia dụng Nội Công khí lực đả thông kinh mạch làm tăng bổ sức mạnh đạt chỗ đại thành trong nghề võ, Thiền Sư dụng Khí Công cường kiện thân tâm kiên trì khổ hạnh tập trung ý chí, nhất tâm đạt đến chánh giác chánh kiến thành bậc Chân Như gọi là Đắc Đạo.
Bát Đoạn Cẩm cùng một thể với Dịch Cân Kinh hay Dịch Cân Pháp nhưng thông dụng và để rèn luyện cũng hữu dụng hơn là phép Nội Công thuộc về Động luyện. Cốt là luyện cho cường kiện gân mạch, cứng chắc thịt xương da, đả thông kinh mạch, tránh nhiểm bệnh hoạn hầu sống lâu và giúp phần thành quả Đại thành võ nghệ.
Nếu ví cho rõ hơn thời Bát Đoạn Cẩm như vỏ ngoải của chiếc bánh ít, mà nhân là Nội Công Thiền Định. Cả hai cũng là Nội Công nhưng cái thì thấp cái thì cao minh thâm thúy hơn nhiều. Phật gia tùy từng Duyên mà giáo độ môn đồ nên có thấp cao, có tùy Duyên khởi. Nhưng dù ai có Duyên lớn tới đâu vẫn phải tập Bát Đoạn Cẩm nầy trước rồi sau mới học đến Thiền định, nếu là người xuất gia, còn phàm nhân ăn mặn thì chỉ tập Bát Đoạn Cẩm hoặc Dịch Cân Pháp cho mạnh gân cứng xương dẻo thịt là tốt rồi. Phép luyện Nội Công Thiết Tuyến mà soạn giả trình bày trong sách Tự Luyện Nội Công Thiếu Lâm Sơn Đông là động luyện rất tốt cho các Võ gia hoặc Thiền gia tham cứu về võ công.
Vậy thời sự phân chia đã rõ: Bát Đoạn Cẩm là phép Nội Công Ngoại Tráng Sơ Đẳng. Nội Công Thiết Tuyến là Nội Công Động Luyện có dụng cụ. Nội Công Thiếu Lâm Tự là phép Tĩnh Tọa Thiền Định cao tuyệt khi nào ăn chay trường tập mới kết quả.
Cùng một môn học mà chia làm ba pháp luyện tập khác nhau là do chỗ thấp cao tùy dụng. Khởi tập thì tập Bát Đoạn Cẩm trước cho gân xương cứng cáp, trong mình có sức lực rồi mới tập đến Nội Công Sơn Đông. Khi đã đủ sức tranh tài hàng Cao đẳng mà thần trí thong dong trường trai tiết dục được mới tập tới Nội Công Tịnh Tọa, tức cuốn Tự Luyện Nội Công Thiếu Lâm Tự. Có biết cách luyện tập thì mới dễ thành công, bằng không thì thời giờ bị phí mà thân thể đôi khi thương tổn hư hao mất công chữa trị. Duy ngoại trừ những học giả có võ công cao, các võ sư có căn bản thì có thể bắt ngang từ Nội Công Sơn Đông mà luyện cho mau thành công cũng chẳng hại gì, vì ít ra một phần kinh lạc trong người của người có trình độ võ công cũng đã được khai mở nhờ công phu luyện tập quyền cước. Ở trình độ cao của bộ môn Nội Công người lỗ mãng, thô tục, thiếu đạo đức không thể luyện tập được, cưỡng tập sẽ bị bệnh nguy hại bản thân rất khó trị liệu. Bởi thế xưa nay người ta vẫn thấy người võ công cao bao giờ đạo đức cũng sáng chói, người có nhiều tham vọng chỉ gặt hái những thành quả tầm thường. Kẻ hung hăng thì sát nghiệp ở kế bên mình. Chắp tay sau đít nhìn thiên hạ qua đường cũng phát kiến được những điều hữu ích để tự tu rèn tâm tính, phát triển thể lực hầu càng ngày được lành mạnh vui tươi, sống lâu hưởng đời.
Trên đây là luận về Nội Công, Bát Đoạn Cẩm Phật Gia, còn Tiên Gia cũng có môn Nội Công Dẫn Khí và Bát Đoạn Cẩm mà người đời thường gọi là Phép Đạo Dẫn hay và Vận Khí Thuật, v..v…hình thái biểu diễn động tác có chỗ khác nhưng mục đích không khác và thành quả thì đến chỗ như nhau. Cái đó gọi là Núi có một đỉnh mà đường lên có nhiều.
Vậy môn sinh hậu học từ nay chớ thắc mắc đua đòi, xao lãng việc rèn luyện, cứ mãi so đo rồi rốt cuộc chẳng đi đến đâu. Sách đã trong tay rồi như thuốc trước miệng mà đành chết bệnh, kiếm đã trong tay rồi mà chúng đâm không biết đưa lên đỡ thì sinh mạng ấy tưởng có chết đi cũng chẳng thể có vị Bồ Tát nào khứng cất nhắc cho về cõi Tây Phương cực lạc. Ngu độn, hàm hồ là đáng ở lại trong hỏa ngục chịu nhiều luân kiếp đọa đày. Phải nói như vậy không phải là lời suông qua gió thoảng.

III. SỰ THÀNH CÔNG CỦA BÁT ĐOẠN CẨM
Nếu thông thường như nhiều bậc chép sách thì soạn giả cũng sẽ chép ra đây nhiều chuyện cổ tích ly kỳ của người xưa trên đường thành quả Nội Công, Bát Đoạn Cẩm. Nhưng soạn giả không thích bị lôi cuốn vào hàng (nghe sao chép vậy), mà thường chỉ đơn cử những ví dụ mắt thấy tai nghe, hoặc bản thân thực hành được, v..v…
Tiếc thay chuyện bên Tàu thì nhiều mà bên Nam ta quá khiêm nhường đến độ khó lòng đơn cử cho thật đích danh với đầy đủ thành tích chơn thật, đến đâu, vị Lão sư nào cũng nói mở đầu bằng: “Hồi xưa…. Nghe người ta nói, người ta đồn rằng…”, và tiếp theo đó là những chuyện dường như hoang đường vì thiếu tính cách Khoa học. Tóm lại là những chuyện chưa bao giờ thấy.
Trước thời buổi khoa học ngày nay, mọi ngành học thuật cũng phải được nhìn dưới con mắt khoa học, nghĩa là giải thích được, hợp lý và ít ra cũng phải có một ví dụ làm bằng. Soạn giả vì chủ trương không làm mê hoặc hậu sinh nên không ghi lại những cố sự hoang đường đọc được, nghe được trong đời tu học của mình, mà chỉ nêu lên những điều dễ nhận định…
Như soạn giả đọc thấy nhiều sách xưa đơn cử nhiều danh gia võ học cao thủ bên Tàu nhờ luyện tập Võ Nghệ, dĩ nhiên chuyên luyện Nội Công sống lâu và rất khỏe mạnh, ngày nay một vị lãnh tụ của Trung Quốc đã 90 tuổi mà vẫn còn mạnh khỏe vui tươi lãnh đạo 800 triệu dân, nhờ tập Bát Quái chưởng và Thái Cực Quyền mỗi buổi sáng. Chuyện nầy báo chí Pháp, Mỹ đăng tải từ lâu có cả hình ảnh… (Thái Cực và Bát Quái là môn Nội Công của Tiên Gia). Ông của soạn giả năm nay 92 tuổi mà còn cỡi xe đạp hơn ba mươi cây số thăm bà con, cùng đi lụp (đánh bẩy) chim cu suốt ngày không biết mệt…là nhờ chân luyện vài thế trong môn Bát Đoạn Cẩm mỗi tối trước khi đi ngủ, cùng suốt đời không uống rượu, không hút thuốc. Thầy của soạn giả là bậc chân tu không lậu sự, diệt danh, người truyền thụ môn Nội Công thượng thừa cho soạn giả, năm nay đã tám mươi lăm (85) tuổi rồi mà còn tốt tướng, một mình tịnh tu một chùa (động), không cần đồ đệ tăng tiểu phụ giúp mọi sự. Quanh năm khí lạnh cao nguyên mà người vẫn độc một mãnh Đạo bào đơn sơ, ngày hai buổi công phu luyện tập Nội công Thiền định mà đạt thành chánh quả như thế. Ai có chân phước gặp người tất thấy sự trong sáng của Từ Bi Hỉ Xả trên ánh mắt của người.
Riêng bản thân soạn giả thuở thiếu thời ốm yếu xanh xao, người ta kêu là con sát nuốt phải gởi cho chùa nuôi, 12 tuổi mới xin về…soạn giả nhờ ông bác ở trong chùa dạy cho Bát Đoạn Cẩm và ít quyền thảo, và soạn giả cứ theo đó tập tành cho có lệ, thế mà thời gian mấy mươi năm lần lữa khi thành trang thanh niên thì soạn giả đã biến đổi hẳn hình dong. Sự cường mạnh thấy rõ trong con người vốn tiên thiên bất túc. Và cho đến bây giờ tuổi trời hơn nửa đời mà bất kỳ ai đối diện có trình độ cũng phải chấp nhận là một người có dõng lực, còn bậc phàm phu thì chẳng hết lời ngưỡng mộ đường nét khôi vĩ tinh kỳ….Ấy khởi đầu cũng nhờ luyện tập Bát Đoạn Cẩm ở tuổi ấu thơ, đành rằng trong thời niên thiếu ngoài việc luyện cầm chừng môn Bát Đoạn Cẩm soạn giả còn luyện quyền thuật, và đến tuổi thanh niên thì càng tăng gia tu học quyền thuật cùng rèn luyện Nội Công chân chính… Cho đến này thì công phu đáo thành: cánh tay đưa ra để mềm 5-6 người lực lưỡng không bẻ gập lại được, cho búa tạ đập, dao bén chém., nằm phình bụng cho xe hơi cán đủ chỗ, đủ kiểu không cần nịt bụng hay lót đà ván, chân trần đi trên chông nhọn, đạp trên đao, kiếm sắc bén, bật ngón tay đâm thủng ván tấp mỏng, v…v… (Những thành quả trên có biễu diễn tại nhiều hội trường cho các võ gia, quan viên giáo chức cùng môn sinh nhiều môn phái xem chơi, có chụp hình in trong sách Tự Luyện Nội Công Thiếu Lâm Tự v.v…) Điều đặc biệt mà soạn giả rất vui là thấy công phu đã truyền lại được cho nhiều võ gia hậu học đệ tử đã tham học với soạn giả, một phần cũng được các học viên các Lớp Hàm Thụ lãnh hội, rồi đây chẳng bao lâu nữa nghành nghệ thuật dưỡng sinh nầy được mọi người mến mộ rèn luyện thành công.
Sự thành công của soạn giả không phải vô tình, sự thành công của môn đệ của soạn giả cũng chẳng phải vô tình hay may mắn mà do sự chuyên cần luyện tập có phương pháp. Vậy soạn giả kết luận là bất kỹ võ gia nào thành tâm luyện tập thì nhất định sẽ thành công.
Với môn Bát Đoạn Cẩm nầy người tập không cần kiêng cữ nhiều như các môn Nội Công Thượng Thừa. Nhưng dù sao vẫn tránh vài việc mới có thể mau tiến bộ. Như các võ sư có tuổi đã có vợ con thì tránh phiền não, bớt giao hoan và phải luyện tập cho có điều độ ít ra mỗi ngày một lần vào buổi bình minh. Các võ sư trung niên và trẻ hiếu thắng thích rượu nhiều và nữ sắc nhiều phải từ từ bỏ bớt thì mới mau thành. Chớ có liều mạng ỷ sung sức nhờ tập luyện quyền thuật mà có tinh lực dồi dào đem sức sống đổ biển thì công phu võ học chẳng khác ngôi nhà sơn tốt mà mối mọt đã đục rệu hết rồi. Bốn mươi, năm mươi mà chân di không nổi, chống gậy mà lê từng bước một là do tửu sắc dâm ô. Nghề võ như thế thì chớ nên khua môi có ngày mang hại.
Trên đây là đường thành bại của công phu luyện tập Bát Đoạn Cẩm Nội Công, học giả khá tựa nương đó hành sự cho đặng khang an thân thể linh mẫn tinh thần, sống lâu trăm tuổi.
Còn điều xin nói ra cùng chư võ gia quân tử, như cho đến nay việc biểu diễn thành quả của soạn giả cùng các đệ tử của soạn giả là điều nhằm nêu lên chứng tích của sự học luyện thành công để chư quân cùng phấn khởi tinh thần hầu bước mạnh trên đường nghệ thuật chớ chẳng phải có ý vọng động kia khác.

Bát Đoạn Cẩm Thiếu Lâm Tự

Bát Đoạn Cẩm là tám phép luyện gân thịt và khí lực cho đặng sung mãn, giúp ích sống lâu vui hưởng cuộc đời. Người có sức khỏe thì giống người đi buôn có vốn, muốn mua hàng hóa gì cũng tùy nghi. Tập Bát Đoạn Cẩm này trẻ mau lớn, học giỏi, khôi ngô, mặt mày sáng sủa, lành mạnh tư tưởng. Trung niên tăng thêm khí lực, phát triển khả năng tổng quát, nhờ đả thông kinh mạch mà huyết khí sung cường hăng say làm việc, tiến bộ mọi mặt, người có tuổi thường xuyên luyện tập huyết khí luân chuyển và thay đổi luôn luôn nên da dẻ hồng hào, gân xương hoạt bát chận đứng tuổi già, yêu đời vui sống, thật là hạnh phúc lâu dài, các môn thể dục vận động Tây Phương không có môn nào so sánh được. Vì môn Bát Đoạn Cẩm có công năng hướng dẫn và thúc đẩy huyết và khí luân chuyển đều khắp trong châu thân nên tránh khỏi các bệnh tê thấp vì máu thiếu và cứng động mạch khi tuổi già. Tuổi trẻ tập Bát Đoạn Cẩm thân thể luôn luôn cường kiện, tinh thần luôn luôn linh mẫn, tuổi già thì thần thái uy nghi mà thân thể thì nhẹ nhàng tâm hồn khoáng đạt. Các Thiền Sư xưa, các Đạo Gia cổ lúc nào trông cũng phiêu hối mà người đời thường dùng chữ Tiên Phong Đạo Cốt để chỉ là nhờ tập thường môn học này.
Từ đời xưa cho đến nay có nhiều loại Bát Đoạn Cẩm được lưu truyền trong mọi giới, đến nổi mỗi người làm mỗi khác, số động tác cùng cách phép cũng đều sai biệt và số lần tập cũng khác nhau, đến có khi hơn tám (Bát) đoạn, có khi tới 12 đoạn, 24 đoạn. Và cách tập tùy lúc đứng, ngồi, nằm v…v…thật là không có phép tắc gì và cũng chẳng ai giải thích gì về sự hiểu biết của mình trong khi truyền bá và rèn luyện các môn Bát Đoạn Cẩm đó. Người có kiến thức chút xíu thì nói là của Tiên gia, v…v.. rồi cũng chẳng thể giải thích được gì hơn nên cứ ậm ừ trở tránh khi có người hỏi tới. Đa số các bậc thầy chỉ dạy làm chớ không dạy cho hiểu. Thôi thì hậu sinh chỉ nhắm mắt làm càn làm đại, tưởng tượng thần thoại lờ mờ mà chẳng hiểu mô tê lợi ích ra sao. Thương thay.
Kẻ viết sách xưa nay chẳng hơn gì nhau mấy, thường rắp khuôn sao chép cho có bản, cho có tên mình in trên sách… đôi khi vì binh danh, đôi lúc vì có tâm hồn “Puôn Pán” mà nhắm mắt làm đùa chẳng chịu tham cứu học hỏi trước khi đặt bút thảo chương. Việc nầy không riêng trong lãnh vực nghề võ, mà các ngành văn nghệ khác cũng thế. Phải xét lại hết thảy. Xét luôn cả các văn gia học giả bên Tàu nữa chớ chẳng phải riêng chi xứ mình, các văn gia cở lớn của triều đình nhà Thanh cũng làm sách giả bán lấy tiền (thời buổi cực loạn thì lắm sự hư hoại phát sinh, từ thời Thanh sơ đến Văn Thanh, nhân dân Trung Quốc sống thời đại loạn còn hơn nước ta bây giờ) còn thiên hạ thì mặc tình.
Nay học giả đọc sách nầy cần nên hiểu cho chánh lý là trong bầu trời có hai loại Bát Đoạn Cẩm mà thôi. Một của Đạo Gia và một của Phật Gia, có thể gọi là hai ngành Bát Đoạn Cẩm cũng đúng. Môn Bát Đoạn Cẩm của Đạo Gia vì chỗ tự tiện của đạo sĩ và nho sĩ xu thời đã bày lắm thứ, nhiều môn đặt nhiều bài bản lắm hiệu lắm tên nhưng chung quy ý vẫn nằm trong hơi thở, tức chủ trương vận dụng khí lực, gọi văn hoa là Đạo Dẫn Thuật hay Vân Khí Thuật. Bài bản lu bù (nhiều) nhưng người hiểu biết thấy rõ chân tánh, người kém cỏi mờ mịt nên khó thể học hành tới nơi tới chốn.
Bát Đoạn Cẩm Thiếu Lâm không có nhiều bản cho lắm, đó là nhờ Thiền môn có tổ chức quy mô (trong chùa có nhiều ban nghiên cứu…viết sách, v..v..) nên lưu truyền được chánh bổn. Nhưng dù thế vẫn thấy được hai loại Bát Đoạn Cẩm. Loại nào cũng đúng tám đoạn, một loại chủ luyện gân xương và một loại chủ luyện khí lực. Mỗi loại có chỗ thái quá và thiếu quá. Để dung hòa cho đặng vẹn toàn, một bản Bát Đoạn Cẩm đầy đủ cả hai phần Luyện Gân Lực và Khí Lực được trình bày trong sách nầy. Nhờ sự sửa đổi (canh tân) nầy mà thiền sư và chúng môn đồ võ lâm, nhân loại được toại nguyện trên đường tu tập. Và bây giờ môn Bát Đoạn Cẩm toàn hảo nầy được truyền bá rộng rãi trong đại chúng làm nổi danh môn phái Thiếu Lâm ra cùng khắp Ngũ Đại Châu.
Nhưng mà thế nào là các thế tập Vận Lực và thế nào là các thế Vận Khí? Điều nầy quí học giả sẽ được thấy và cảm nhận được ngay trong chương nầy, ở phần kế tiếp liền sau đây. Và để thưởng thức trước khi đi vào thực luyện, (giống như ta mở mũi hít hơi thơm của món ngon tưởng tượng cho đã cái rồi sau đó mới gắp đồ ăn đưa vào nhai…), soạn giả xin trình là trong Bát Đoạn Cẩm Thiếu Lâm hễ đoạn nào đứng thẳng đầu gối mà tập thì thế đó dùng luyện khí, đoạn nào đứng tấn Kỵ Mã mà tập thì dùng luyện Gân. Có vậy thôi, đơn giản thấy rõ, dể hiểu thấy rõ. Tuy thế, đoạn luyện khí cũng có vận lực phù trợ chớ chẳng phải tưởng tượng khơi khơi mà được, cũng như khi luyện gân cũng có vận khí trợ lực. Có sự bổ hợp như thế mới mau thành công, mới có sự liên hoàn động tác, chuyển động gân xương, thúc đẩy khí huyết, đả thông kinh mạch tạo dựng một thân thể cường tráng, uy nghi.
Khi hiểu được những điều cần thiết (yếu quyết) nầy rồi thì không còn lo lắng, ngại ngùng lúc bắt tay vào việc luyện tập, cũng như chẳng thể có tập luyện mà chẳng có thành công. Hơn nửa đời soạn giả Cư Sĩ tôi chưa hề một lần làm chuyện gì mà mình chưa thấy hiểu ý nghĩa của sự việc, thì đối với chư học giả, võ gia, quân tử, soạn giả vẫn muốn quí vị thực hành theo con đường đó để sớm thành công. Đó là con đường sự thật, tri tri.
Nay thì chư hiền đã rõ hiểu lý thuyết của Bát Đoạn Cẩm rồi, vậy xin mời nghiên cứu thực hành các động tác co duỗi sau để thân thường được mạnh khỏe, trí thường được thanh thản, hầu tài năng thiên bẩm được đà phát triển tối đa hỗ trợ đời, đi vào lịch sử…(Ai cũng đi vào lịch sử khi mà mình đã tự biết mình, ít ra cũng làm nên lịch sử vì mình đã có tích sự trong đời.) Nào, mời chư học giả thực hành cho biết Đạo vị lành mạnh mà từ cổ xưa không một ai được tôn vinh là thánh hiền mà không biết đến.

  1. CÁCH LUYỆN TẬP BÁT ĐOẠN CẨM

Như học giả đã biết là Bát Đoạn Cẩm gồm có tám phép luyện tập, và không nói ai cũng hiểu đều phải tuần tự tập luyện tuần tự từ phép một cho đến khi hết trong một buổi tập, theo đúng phương pháp sẽ được giảng tới trong phần thực hành kế sau.
Nhưng muốn thực hành cho hết tám phép trong một buổi tập thì trước tiên học giả phải thuần thục từ phép một theo phép tuần tự nhi tiến (học từ từ theo thứ tự). Việc nầy không khó, chỉ cần thời gian ngắn là ai cũng thực hành được một cách tự nhiên. Điều cần chú ý khi thực hành là phải quan tâm làm đúng từ động tác một của mỗi Đoạn (mỗi đoạn có nhiều động tác) và làm đủ số lần cần phải lập lại cho mỗi động tác. Khi chấm dứt đoạn thứ nhất thì liền đó luyện tập đến đoạn thứ nhì sau khi buông tay nghỉ thong thả 3 phút đồng hồ. (Nếu đã thuần thì thời gian nghỉ chừng một phút đã đủ) tính ra thong thả mà tập thì người mới mỗi sáng có thể dành khoảng 45 phút để thao luyện và khi đã thuần rồi thời gian luyện tập rút lại còn 20 đến 25 phút là cùng. Số thời giờ ấy rất khiêm nhường so với bất kỳ môn thể thao vận động nào mà sự thành quả thâu đạt được lại tốt đẹp vượt bực hơn tất cả.
Khi mới tập thì chú trọng về hình, nghĩa là sao cho đúng cách theo sách chỉ dẫn từ cách gồng chuyển chân tay, co vào, duỗi ra, hít thở, trợn mắt ….Muốn được như thế thì nên treo tấm kiếng (gương) để nhìn cho thấy chỗ sai mà sửa đổi. Nếu có người cùng tập sửa cho nhau thì càng hay hơn.
Lúc thuần thục chú trọng tới ý, nghĩa là hơi thở được quên đi, động tác xóa bỏ mà chỉ quán tưởng thấy cái dụng ý của mỗi đoạn (ý tứ đó là ý nghĩa của mỗi câu khẩu quyết của mỗi đoạn, xem trong phần thực hành chương nầy.) Bao giờ làm được từ hình thức tới ý thức thì động tác lưu đi mà tâm như quên như nhớ, huyết mạch cuồn cuộn chuyển lưu, khí lực rần rần tụ tán trong mỗi co duỗi chân tay…bài tập trôi mau đến khi chấm dứt thì tự động dừng ấy nhờ Thần.
Học giả tập đến bao giờ được như thế thì thân tâm trống không, cơ thể nhẹ nhàng vui tươi như trẻ, ăn uống ngon lành, ngủ nghê khoái lạc, đến như những công việc hàng ngày cho là rối rắm, mệt nhọc thì nay như đồ chơi và ngày giờ qua mau. Vì biết được thời giờ qua mau nên không phí thì giờ, do đó thành công hơn đời là như vậy đó. Không tập không biết, tập rồi biết ngay, việc nầy người ta ví đường có đi mới biết, chuông có đánh mới kêu. Kẻ lảm biếng thần trí ỉu lờ, lù đù chậm chạp, ngu ngơ việc đời trăm việc cũng tại không người hướng dẫn, nếu biết được phương pháp này mà chuyên cần học luyện thì đời sống đổi khác tức thời, thậm chí đến như tuổi già là cái luật định của tạo háo mà Bát Đoạn Cẩm còn cản được huống hồ.
Về chỗ (vị trí) để luyện tập thì không gì tốt hơn nơi yên tĩnh và thoáng khí, không khí trong sạch bao giờ cũng là thức ăn bổ, là liều thuốc quí cải tạo sinh lực con người. Do đó có thể chọn một khoảng trống sạch sẽ cao ráo trong vườn (nếu ở nhà quê), trong sân, hoặc trong phòng nơi có cửa sổ mở thoáng mát ra hướng khô ráo sạch sẽ (khuông cửa phải lau chùi hết bụi bặm thường xuyên, nếu ở nhà sàn trên sông, trên thuyền, tàu thì đợi nước lớn không khí trong sạch mới tập.) Tốt nhất là tập vào mỗi sáng, tập xong đợi 10-15 phút sau tắm nước lạnh chà xát da bằng khăn bong, xơ dừa…. thì sau đó một ngày đẹp nhất định sẽ đến với chúng ta, vì chung quanh ta ai cũng là người đáng thương, đáng mến, đời sống thật có nhiều ý nghĩa…
Tóm lại, khởi sự tập Bát Đoạn Cẩm phải:

  1. Thuộc và làm đúng hình thức bên ngoài của từng động tác trong mỗi đoạn.
  1. Khi thuộc Hình rồi phải thuần Ý, là cái mà mỗi khẩu quyết ghi rõ.
  1. Lựa chỗ thoáng, sạch mà tập mỗi buổi bình minh, nếu không tập buổi tối sau bữa cơm hơn 3 giờ đồng hồ.
  1. Tập xong 15 phút sau tắm và chà xát da. Uống một ly nước lọc sạch trước khi tập và sau, ly nhỏ thôi.
  1. TÁM ĐOẠN CỦA BÁT ĐOẠN CẨM

Bát Đoạn Cẩm gồm có 8 đoạn, mỗi đoạn có một mô thức (hình dáng, thể thức) huấn luyện cơ thể khác nhau. Khác nhau từ cử động cho đến thần ý. Vì lẽ Bát Đoạn Cẩm được chế tạo để luyện tập cho đặng hiệu quả trong việc kiến tạo một thân thể cường tráng từ ngoài (Ngoại tráng) và cả bên trong (Nội tráng). Ngoài ra Bát Đoạn Cẩm còn dung để trị liệu những bệnh trạng yếu nhược hư hao thường thấy trong mình của người đời. Ví như ai thường ngày hay uể oải thì tập Bát Đoạn Cẩm sẽ khỏi ngay; ăn uống khó tiêu hóa tập sẽ hết ngay, hay mệt tập khỏe ngay. Người tập võ công bi nội thương cũng được trị lành, v..v… nói nhiều không hết.
Tổng quát là Bát Đoạn Cẩm là Tám Phép Thần dung tập luyện cho cường kiện thể xác minh mẫn tâm thần và ngừa trị, hoặc trị mọi bệnh chứng thương, lao, cùng bồi bổ các cơ phận quan yếu giúp người hồi phục sinh lực trong đời sống lao động tiêu hao hàng ngày…
Đây là phép thần, nhưng có tập luyện đúng thời mới Thần còn như đọc chơi cho biết mà không tập thì Thần cũng chẳng giúp được mình, giống việc hàng ngày cầu xin cúng kiến cho mình được phúc, lộc, thọ mà không làm việc gì bó gối ngồi chờ hoặc manh tâm hung ác, tà gian thì lộc, phúc nào đâu tới với mà thọ cũng giảm dần mau chóng theo ngày tháng vì cái tâm u ám nó hạ mình. Học giả biết như thế thì tưởng chẳng cần luận bàn chi cho dài dòng tốn giấy, mà vứt bỏ hết mọi lý sự bắt tay luyện tập các động tác sau thì trong mấy tháng đã có sự khởi sắc trong đời sống hàng ngày rồi. Tức là vui rồi, vui rồi cần gì nói nhiều nữa, mà có nói nhiều cũng lại càng thêm vui. Ấy, thành công đang chờ quý vị đây. Nào chúng ta hãy tiến tới…
Nhưng muốn tiến tới hãy học cho thuộc lòng Tám Câu “Thần chú” sau để làm lộ phí, hành trang rồi hãy lên đường.
KHẨU QUYẾT BÁT ĐOẠN CẨM:
1. Đệ Nhất Đoạn Cẩm: Lưỡng Thủ Kình Thiên Lý Tam Tiêu (Hai tay chống trời tưởng “tới” Tam Tiêu)
2. Đệ Nhị Đoạn Cẩm: Tả Hữu Khai Cung Tự Xạ Điêu (Trái phải dương cung “như” bắn chim điêu)
3. Đệ Tam Đoạn Cẩm: Điều Lý Tỳ Vị Đơn Cử Thủ (Điều hòa Tỵ vị “một” tay đẩy lên)
4. Đệ Tứ Đoạn Cẩm: Ngũ Lao Thất Thương Vọng Hậu Tiền (Năm Lao Ngũ Thương liếc nhìn “phía”sau)
5. Đệ Ngũ Đoạn Cẩm: Dao Đầu Bài Vĩ Khứ Tâm Hỏa (Lắc đầu vẫy đuôi [1] dứt “bỏ” tính nóng nảy)
6. Đệ Lục Đoạn Cẩm: Bối Hậu Thất Điên Bách Bệnh Tiêu (Sờ xương cùn 7 lần trăm bệnh tiêu)
7. Đệ Thất Đoạn Cẩm: Toàn Quyền Nộ Mục Tăng Khí Lực (Nắm chặt quyền, mắt giận [2] , tăng khí lực)
8. Đệ Bát Đoạn Cẩm: Lưỡng Thủ Phan Túc Cố Thận Eo (Hai tay kéo hai chân bền thận eo)
Chú ý: Chữ nghiêng phiên nghĩa Khẩu quyết Bát Đoạn Cẩm chưa sát nghĩa lắm cần đọc rõ chi tiết mỗi đoạn mới biết được đầy đủ.
[1]Vẫy đuôi: ý nói uốn éo mông đít như con rắn vẫy đuôi
[2]Mắt giận: dịch chữ Nộ mục, ở đây nên hiểu là tập trúng ý lực nơi mắt như giận dữ và nắm quyền đấm ra làm tăng khí lực
....


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét