Thùng! Thùng! Thùng! Tiếng trống vang lên đầu chợ. Từ lâu nó đã trở nên một thông báo quen thuộc. Đoàn Sơn Đông bán cao đơn hoàn tán của ông Tàu Xềnh đã đến. Trai tráng thích thú. Trẻ con reo hò. Người già chuẩn bị mấy đồng hào mua thuốc. Chợ tan, bầu đoàn của ông Tàu Xềnh khuất dần cuối phố. Ấn tượng còn lại trong ký ức người dân nơi đây là những ánh đao loang loáng, chiếc côn mây vun vút rào lấy người múa như một bức màn. Chẳng ai nhớ đến thằng bé đánh trống.
Học võ và phiêu lưu
Sinh ra và lớn lên trên miền quê Thái Bình, cậu bé chỉ có cái tên duy nhất Nguyễn Văn Thơ bố mẹ cho để làm vốn. 12 tuổi, cậu bé lê bước chân non tơ vào đời, theo chân đoàn Sơn Đông mãi võ đi khắp 3 nước Đông Dương. Khi sức vóc ngày một lớn, việc đánh trống của Thơ được thay bằng đôi bồ chứa vật dụng mãi võ kẽo kịt trên đôi vai để mỗI khi đêm về, võ sư Trần Vi Xềnh truyền dạy những tuyệt học của Thiếu Lâm Sơn Đông cho chàng. Trước hết chàng được học về quyền pháp: Mai hoa, Liên hoa, Hỗn nguyên, Lục bộ, Hồng quyền… rồI đến đoản đao, song kiếm… Người ta biết đến Nguyễn Văn Thơ qua các màn biểu diễn công phu như: dùng búa đập đá đặt trên đầu, trên mặt, tay không chặt bể trái dừa, dùng giáo nhọn đâm vào yết hầu…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét